Tửu Túy Đích Phúc Điệp (2 Truyện)

Danh Sách Truyện

Mồi Câu [Giới Giải Trí]
Mồi Câu [Giới Giải Trí]
Mỹ nhân mặt ngoài ngây thơ ngoan ngoãn nội tâm lại hoang dã, thâm sâu (công) X Ngự tỷ siêu cao lãnh dung mạo như hoa (thụ) Thụ truy công Năm Thương Lệnh Giác mười sáu tuổi thì cửa nát nhà tan, thiên tài âm nhạc luôn tự hào kiêu ngạo trước tài năng của bản thân bỗng chốc ngã xuống vũng bùn, thậm chí mất đi thính lực. Ngày cô gặp gỡ Tư Nhị, vừa vặn là ngày Thương Lệnh Giác bị thôi học. Người phụ nữ trước mặt trời ban cho nhan sắc tuyệt trần, nhẹ nhàng cười đã cướp đi trái tim cô, vì thế cô cam tâm mà làm bộ ngoan ngoãn, làm quen với Tư Nhị, thậm chí cam tâm tình nguyện kết hôn với Tư Nhị. Tư Nhị có gia thế, có năng lực, tuổi còn trẻ đã đoạt được giải thưởng ảnh hậu Vòng nguyệt quế, còn không chê cô quái gở ít nói, càng không chê tai cô điếc, ngược lại còn mời người dạy cô âm nhạc, giúp cô ra mắt. Ngày đó, Thương Lệnh Giác khôi phục thính lực, lại không nghĩ rằng, sẽ chính tai nghe thấy sự thật chính mình chỉ là thế thân cho một người khác. Cô và người kia không chỉ có lớn lên rất giống nhau, ngay cả tên cũng giống nhau, mà cuộc hôn nhân của hai người bây giờ cũng chỉ là thứ mà Tư Nhị không thể làm cách nào khác ngoài chấp nhận. Màn đêm buông xuống, khi hai người đắm chìm trong men say tình nồng, Thương Lệnh Giác nghe thấy người phụ nữ dưới thân mị hoặc gọi: “A Lệnh.” Nếu như đây là lúc trước không thể nghe được, lòng cô chắc chắn tràn đầy vui mừng vì cứ tưởng rằng gọi tên mình, hiện tại cô mới hiểu được nữ nhân ấy đang gọi một người khác. Ngày hai người gặp lại nhau, Thương Lệnh Giác đã nhuộm mái tóc thành màu xanh khói, cô đã trở thành vocal chính kiêm nhóm trưởng cho nhóm nhạc “Meet” nổi tiếng ngay khi vừa debut. Người kia vui vẻ cười: “A Lệnh, em đã trở lại, làm tôi rất mừng.” Thương Lệnh Giác lấy ra tập tài liệu: “Chị mừng hơi sớm thì phải.” Nhìn tập tài liệu viết giấy thỏa thuận ly hôn, nụ cười đông cứng trên mặt Tư Nhị ...... Thương Lệnh Giác nhìn người phụ nữ luôn luôn cao quý thờ ơ với mọi thứ, giờ đây tiều tụy tuyệt vọng mà cầu xin chính mình, cô nói một câu không cảm xúc làm Tư Nhị tưởng như điên rồi. Tư Nhị hối tiếc không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thương Lệnh Giác cùng người khác ra vào có đôi, tham gia chương trình tình yêu......
Ly Hôn Sau, Nàng Còn Giữ Ta Đánh Dấu
Ly Hôn Sau, Nàng Còn Giữ Ta Đánh Dấu
Truy thê hỏa táng tràng: Sau khi tôi chết, nàng điên rồi. Tam tiểu thư Lạc gia - Lạc Huyền là Alpha cấp S lại bị bác sĩ khẳng định không sống qua 21 tuổi. Từ khi sinh ra đã mang đôi đồng tử dị sắc, bệnh nặng quấn thân, luôn luôn phản nghịch. Lạc gia bắt nàng thông gia cùng Ninh thị - đại gia tộc phú khả địch quốc. Vào đêm kết hôn, Lạc Huyền nhận ra Omega tuyệt sắc cùng mình xuân tiêu một khắc là người nàng thầm mến 6 năm trời. Ninh Nhất Khanh dù là Omega nhưng lại là người cầm quyền chân chính của tập đoàn Ninh thị, dung mạo tuyệt sắc, máu lạnh bạc dục, có vô số thủ đoạn tàn nhẫn, như tuyết trắng trên núi cao, cao quý đến không thể tả. Ở cổ tay trắng mềm luôn luôn có một chuỗi phật châu màu xanh nhạt, như người bước ra sau khi quy y dưới gối phật, là vị trích tiên vĩnh viễn sẽ không vì tình mà điên cuồng.. ** Kết hôn được một năm, nhu tình mật ý nồng đến không thể tả, Lạc Huyền cho rằng hiện tại sẽ không bao giờ thay đổi Cho đến ngày Ninh Nhất Khanh đứng dưới trời mưa, đôi mắt của nữ nhân thẩm thấu máu lạnh, giọng nói ôn nhu vẫn giống như trong quá khứ: [ Tôi yêu em, nhưng tôi vẫn sẽ kết hôn cùng nàng ấy] Nhìn thấu được âm mưu “thế thân” này, Lạc Huyền quả quyết rời đi, thành toàn cho đôi thanh mai trúc mã của hai người. …. Một thời gian sau, thư ký lấy ra kiện hàng Lạc Huyền gửi cho Ninh Nhất Khanh. Thư ký: Ninh tổng, đây là kiện hàng Lạc Huyền tiểu thư chuyển cho ngài. Nữ nhân vân đạm phong khinh ngồi xử lý tài liệu: Nàng ấy đã suy nghĩ kỹ, muốn trở lại rồi? Thư ký: Không, nàng ấy đã chết. Phút chốc, trong mắt nữ nhân chỉ còn lại tĩnh mịch. Lại trong một đêm mưa, Lạc Huyền lặng lẽ nhìn thấy Ninh Nhất Khanh ở trước mộ phần của mình, khóc to như muốn đứt từng khúc ruột, hai mắt bạc lạnh, vô dục đầm đìa huyết lệ. Từ đó về sau, trong vòng giới kinh doanh truyền miệng nhau kể về vị đại nhân vật lãnh tình, tôn quý đó lại vì một tiểu quái vật mà khóc mù một đôi mắt. Lạc Huyền tâm như nước trong, cố gắng sinh hoạt, sung sướng, tiêu soái. Ninh Nhất Khanh chỉ có thể đứng ở phía xa xa nhìn Lạc Huyền được chúng tinh phủng nguyệt, cùng người khác cười nói, hẹn hò, thậm chí kết hôn, mà cho dù nàng đỏ cả mắt, cũng bất lực. ** Ninh Nhất Khanh nửa đời trước tụng niệm kinh Phật, máu lạnh bạc tình, nửa đời sau vì Lạc Huyền rơi vào phàm trần, như thiêu thân lao đầu vào lửa. Lạc Huyền: Tôi từng coi người như thần linh, cũng có thể xem người như giày rách. Gỡ mìn: 1. He+ Song khiết + Cách nhau bốn tuổi. 2. Không thay người khác. 3. A không có trang sức, thế giới quan ABO có bộ phận cơ bản. 4. Từ “thay thế” bên trong văn án không phải chỉ thế thân.. Nhân vật chính: Lạc Huyền (công), Ninh Nhất Khanh (thụ) Ý nghĩa: Nỗ lực phấn đấu liền sẽ có ngày mai tươi sáng, tích cực đối mặt với cuộc sống, cố gắng tiến tới tương lai muôn màu ở phía trước