Riêng Một Góc Trời (5 Truyện)

Danh Sách Truyện

Ảnh Hậu Mang Cầu Chạy
Ảnh Hậu Mang Cầu Chạy
Tên cũ: Em Yêu Đừng Trốn Lục Cảnh Dực là chàng lãng tử nhà giàu lông bông, anh chỉ thích những mối quan hệ chóng vánh như tình một đêm, không thích ràng buộc. Ninh Tịnh là diễn viên nổi tiếng đứng đầu phái Thực Lực, vẻ ngoài mạnh mẽ bá đạo, nội tâm lại mong manh dễ vỡ, cô không thích yêu đươn , nhưng lại muốn có một đứa con. Đối tượng cô chọn là Lục Cảnh Dực, dễ hiểu thôi vì anh là kẻ không thích ràng buộc, không muốn dừng chân, cô cần chỉ có thế.
Không Thể Thay Thế
Không Thể Thay Thế
Ninh Tịnh - Văn Tịnh. 18 tuổi gả cho La Tấn, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời cô, cũng là lao tù ám ảnh theo cô suốt cả cuộc đời Anh yêu chiều cô, trân trọng Cô, một tiếng la mắng một lần lớn tiếng cũng chưa từng, anh luôn biết cách kìm nén và nhẫn nhịn tất cả, chỉ cần cô muốn anh đều đáp ứng, chỉ cần cô cần anh đều dang tay bao bọc. Cha cô là Chủ tịch tập đoàn dầu khí lớn nhất nước, thứ ông yêu thương không phải Cô và Mẹ mà là danh vọng và quyền thế. Ông từ đôi bàn tay trắng làm nên tất cả. Giàu đổi bạn sang đổi Vợ, có lẽ là nói về ông. 5 tuổi, Cô và Mẹ bị tống ra khỏi cửa chỉ vì Ông muốn rước người vợ môn đăng hộ đối với mình, người có thể trợ giúp ông tiến lên trên bước đường danh vọng. Người đời cho rằng Đại tiểu Thư họ Văn là cô đây đang ở nước ngoài du học. Ai biết đâu rằng cô gái bé nhỏ ấy phải bôn ba khắp nơi tìm chốn dung thân cùng Mẹ? 16 tuổi, Cô đánh người gây thương thích, bị nhốt tù 8 tháng... Người cô đánh là ai sao? Chính là Văn phu nhân cao cao tại thượng, người mà thiên hạ đều biết là Vợ danh chính ngôn thuận của Cha cô kia. 19 tuổi, Mẹ cô tự sát, bị chính Cha cô ép đến tự sát. Bà mang căn bệnh nan y, ông lại nhằm vào đó để uy hiếp cô làm một con cờ cho Ông. Biết rõ La Tấn yêu chiều Cô, Ông tìm mọi thủ đoạn để sai khiến La Tấn giúp Ông xóa đi chứng cứ phạm tội của mình. Mẹ tự sát để cô được tự do, không bị chèn ép dưới bàn tay che trời của nhà họ Văn. Nhưng bà đâu biết rằng khi bà ra đi rồi thế giới của Cô đã hoàn toàn sụp đổ. Đứa bé trong bụng Cô hơn 3 tháng lại bị chuẩn đoán là rối loạn nhiễm sắc thể, thai chết lưu. Nguyên nhân là do tinh trùng của La Tấn có độc tố, có lẽ anh cũng chẳng hơn gì cô, sống nơi danh gia vọng tộc không chút nhân tính. Sinh non, cô chỉ cầu bác sĩ cho con có được cái chết trọn vẹn. Đứa bé đã lớn, uống thuốc trục thai sẽ rất nguy hiểm, nhưng thà cô chết chứ không muốn những thứ dụng cụ lạnh lẽo ấy cắt con ra từng mảnh nhỏ. La Tấn bỗng dưng chạy đến bệnh viện hét lên với cô rằng cô là kẻ "Bỏ chồng giết con". Cái tát ngày hôm ấy, cả đời Ninh Tịnh không thể nào quên được, và cả tờ đơn ly hôn cùng chất giọng khàn đặc của anh. "Cút đi khỏi mắt Tôi trước khi Tôi không thể kiềm chế được mà tự tay giết chết cô!" Anh nghĩ Cô đến giờ phút này còn sợ chết sao? Chỉ là... Nên chấm dứt thôi... Danh gia vọng tộc là thứ cả đời cô đều sợ hãi khi nghĩ đến. Huống chi... khi cô gả cho anh cũng mang đầy gian dối lọc lừa với danh phận là Đại Tiểu Thư họ Văn, du học Mỹ quốc suốt 13 năm mới trở về nước, thật nực cười… Anh luôn cho rằng cô là thiên sứ, nhưng anh không biết thiên sứ của anh đã lớn lên từ bóng đêm của địa ngục, vượt qua biển lửa mà sinh tồn thế nào đâu. Cô không phải thiên sứ càng không phải thiên sứ trong lòng anh. Cô đi rồi, anh khỏi phải bận tâm đến những yêu cầu vô lý của người mang danh nghĩa là Cha cô kia nữa, giải thoát cho nhau. Thật tốt! 9 năm rời xa Anh, 9 năm dày vò... 9 năm thống khổ Nhưng Cô biết Anh rất ghét bị lừa dối... Cô và Anh từ lúc bắt đầu định mệnh đã an bày không thuộc về nhau. La Tấn 11 tuổi, một tên nhóc ngang ngược cứng đầu không chịu khuất phục như anh, cuối cùng cũng đồng ý trở về nơi căn nhà quyền quý lạnh lẽo ấy, về với người Cha đã từng bỏ rơi mẹ con anh. Chỉ vì Cô nhóc 3 tuổi đã thay đổi hết cả cuộc đời Anh. Nơi Cô Nhi Viện ấy, anh thường đánh nhau đến bầm mặt rách môi. Cô nhóc xuất hiện, nói giọng điệu y như một bà cụ non, trêu chọc anh, la mắng anh là đồ ngốc, lớn đầu mà còn thua cả con nít 3 tuổi, suốt ngày chỉ biết đánh nhau... Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô nhóc lùn tè tròn nủm ấy khua môi múa mép rồi bật cười, nụ cười hiếm hoi của đời anh, thật sự cảm thấy ấm lòng, thật sự vui vẻ. Anh biết cô nhóc là Đại tiểu thư họ Văn. Cô nhóc nói lớn lên sẽ gả cho anh, anh chỉ sợ là lớn rồi bé con lại quên mất anh mà thôi. Anh trở về La Gia, làm một Nhị Thiếu đúng nghĩa. Cố gắng học giỏi, nắm hết quyền hành. Anh muốn cưới cô. Bé con từ 5 tuổi đã sang Mỹ Quốc du học mất rồi. Chờ đến lúc Cô tròn 18 tuổi, anh mang sính lễ đến Văn Gia, muốn hỏi cưới cô. Anh biết với tài lực của anh hiện tại và khó khăn Văn Gia đang vấp phải. Ông ta sẽ không từ chối anh. Như anh mong muốn, cuối cùng cũng rước được cô nhóc ngày ấy vào cửa. Anh không biết phải diễn tả cảm giác vui vẻ của mình lúc đó như thế nào. Anh chỉ biết anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này. Cô như một thiên sứ, trông vẻ ngoài rất lạnh lùng và xa cách, nhưng đến khi cô cười lại ngọt ngào đến tận đáy lòng anh. Chỉ cần cảm thấy món đó cô sẽ thích là anh lại mua về. Chỉ cần thứ gì Cô muốn anh đều dốc lòng tìm đến cho cô. Lần ấy cô nói đi học hội họa, lại được tên nào đó đưa về, vai kề vai rất thân mật. Anh rất giận, muốn nhào đến mà đạp tên ấy ra, nhưng lại thấy giọng cô rụt rè nói rằng chân bị trật, cơn giận anh cũng lập tức tan mất, đành cúi xuống là xoa chân cho cô, ôm cô vào nhà. Vài lần sau anh đi rước cô, lại thấy hắn ta cứ bám dính theo sau nói với cô gì đó. Cuối cùng vẫn là hôm ấy, lần khiến cả đời anh không bao giờ quên được. Khiến Anh cuối cùng cũng mất đi Cô. Trời đầy giông gió, sấm chớp vang rền, anh nhìn vào sấp ảnh nằm trên bàn làm việc của mình mà không dám tin. Cô lại ôm ấp với tên kia nơi quán cafe. Chưa kịp định thần thì phone reo, giọng em gái cô khóc lóc in ỏi bảo rằng khuyên cô mãi không được. Cô đã đi đến bệnh viện phá thai để bỏ theo tên kia rồi... Anh nghe cứ như sấm đánh ngang tai. Xuyên qua giữa cơn bão, anh chạy đến bệnh viện, bước vào căn phòng đó, nhìn thấy cô nơi ấy quả thật quá trớ trêu. "Con Tôi đây sao?" Giọng anh như có như không chỉ tay vào hũ hài cốt đặt đầu giường nơi cô ngồi thẫn thờ. Anh cười trêu ngươi "Hóa ra còn biết giữ lại xác để đem chôn" Lần đầu tiên trong đời nước mắt anh lăn dài, anh đã tát cô, một cái tát khiến môi cô lẫn tim anh bật máu. "Cô không xứng!" Hũ hài cốt đó anh cũng mang đi. Gọi luật sư đến đưa cô đơn ly hôn và phí cấp dưỡng. Cũng kể từ đó Ninh Tịnh của anh như một làn sương biến mất khỏi cuộc đời anh. Đến khi Anh giật mình cuốn quýt đi tìm.... Người đã không còn nữa. Dù không thể tha thứ, dù cô có đang bên cạnh tên kia anh vẫn cứ muốn cướp về, nhốt cô bên cạnh. Anh không muốn tên đàn ông nào khác chiếm lấy được Cô... Nghĩ đến thôi lòng đã thấy đau. Anh vốn là kẻ ích kỷ như thế đấy. Tóm Tắt Truyện 9 Năm sau, Ninh Tịnh xuất hiện trước mặt Anh, nhưng lại trong khung cảnh La Tấn chưa bao giờ dám nghĩ đến. Ánh đèn mờ chớp nháy nơi quán Bar khiến anh cứ ngỡ mình hoa mắt. Cô lại đi tiếp rượu cho những tên đàn ông đó, một ly hai ly… La Tấn dõi theo Ninh Tịnh. Cô uống đến phải vào Wc nôn hết cả ra. Nhưng ra ngoài lại uống... Đúng vậy, đó chính là nghề của cô hiện tại... Anh bật cười còn khó coi hơn khóc. Tại sao lúc này Cô mới xuất hiện? 9 năm qua Cô biến mất nơi nào? Dù Anh có đào hết 3 thước đất cũng không tìm người tên "Văn Tịnh". Anh sắp 37 tuổi, vị hôn thê mang thai 4 tháng rồi, cũng không phải ai xa lạ, chính là em gái cô Văn Nhã Kỳ thư ký riêng của anh. Nhã Kỳ biết chuyện không đòi hỏi, đúng mực, biết im lặng và chưa bao giờ xen vào chuyện riêng của anh, anh chỉ cần có thế. Anh cũng có chút tư tâm muốn trả thù cô, anh muốn cho cô thấy em gái cô làm vợ anh hạnh phúc đến mức nào, để cô hối hận để cô nhìn mà đau lòng. Cô đủ nghĩa khí, khi thấy bạn mình bị tên kia sờ mó thì đã bước đến chen ngang, tự kính rượu người ta. Anh phục cô, cô có biết trong ly rượu ấy có bỏ thuốc không? Anh thì thấy đấy. Đừng trách Anh ti tiện, đừng trách anh mượn gió bẻ măng, nếu cô đã trở về rồi… Vậy thì cứ tiếp tục đoạn nghiệt duyên này đi. Thấy Ninh Tịnh bắt đầu ngấm thuốc, La Tấn ra hiệu cho người đến liên hệ Quản lý Bar gọi đi cô bạn thân kia cứ bám dính canh chừng bên cạnh cô. Tên hỗn đản ấy bị anh cho người lôi ra ngoài xử trí. Còn cô? Đêm nay... Anh có chuyện cần tâm sự riêng với cô. Cuộc sống của anh đã không thể bình yên như trước Cuộc sống của cô... rốt cuộc lại bị anh lần nữa khuấy đảo đến không lối thoát.
Cộng Thê: Mua Được Tiểu Kiều Thê
Cộng Thê: Mua Được Tiểu Kiều Thê
CChuyện kể về cuộc sống tính phúc nhàn tản nơi sơn dã của ba huynh đệ cùng tiểu nương tử. Nơi cánh rừng hoang sơ heo hút, một mái nhà tranh được qua hoa dựng lên, ba huynh đệ côi cút tự lực cánh sinh. Trồng rau, săn bắt, nuôi cá, thả trâu... Ngày nọ, Đại ca đang đi lên chợ làng bỗng nhiên hốt hoảng chạy về đến, gom hết tất cả của cải đồng bạc mà trong nhà có được nói là đi mua tiểu kiều thê cho cả ba người họ. Mong ước bấy lâu, hai đệ đệ vừa nghe đến liền hối hả đồng ý, cùng leo lên chiếc xe ngựa cũ kỹ chạy đến chợ làng. Cũng may tiểu kiều thê xinh xắn đáng yêu của ba huynh đệ chưa bị bán đi. Không hề mặc cả, Đại ca Quân Thiên nhanh chóng móc túi vải chưa đầy bạc lẻ giao ra. Tuy có chút không vừa lòng, nhưng bà nương vẫn đưa tay nhận lấy đếm đếm. Đủ tiền liền ký giấy giao người, đủng đỉnh bỏ đi. Một đứa con hoang của tiện nô mà thôi, bà ta không cần thiết để tâm, hiện tại có thêm chút đỉnh tiền là tốt nhất rồi. Cả ba vui vẻ nâng tay đỡ lấy thân thể bé nhỏ đang quỳ gối gục đầu khóc thút thít, đưa nàng lên xe ngựa cùng nhau trở về…ộng
Si Tâm Tiểu Hồ Ly
Si Tâm Tiểu Hồ Ly
Ninh Tịnh - Người cũng như tên lạnh lùng ít nói, ít biểu hiện, đến lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ... La Tấn là con trai người bạn thân của Cha cô, nhà ở miền quê xa xôi, vì để Anh tiện việc học hành. Năm anh 16 tuổi, Cha đã gửi gắm anh cho Cha cô nuôi dưỡng học hành. Sợ Cô ngày càng trở nên ít nói và trầm lặng, Cha cô đã mang Anh về dặn anh để ý chăm sóc cho cô thay ông. Từ lúc ấy trên con đường đến trường, nơi góc phố bên những hàng cây, nơi lớp học hay bất cứ nơi đâu Cô đi đều có bóng dáng Anh bên cạnh, không nói cũng chẳng cười. Họ chỉ lẳng lặng bên nhau như thế. Người ấy xuất hiện, ngọt ngào thanh nhã, nụ cười lúm đồng tiền thật sâu, đến bên Anh với danh nghĩa là "bạn thân" của Cô.... cướp dần từng thứ chỉ thuộc về Cô. Cũng từ lúc ấy, nơi nơi đều là 3 bóng hình, nhưng Ninh Tịnh lại trở thành một kẻ thừa thãi. La Tấn vẫn đi sau Cô, nhưng bên cạnh anh đã có thêm giọng nói và tiếng cười của người ấy... Bóng hình Ninh Tịnh lại càng trở nên vắng lặng và cô độc hơn xưa... Thời gian trôi qua thật nhanh, cuốn theo biết bao vui buồn, dối trá, tham lam, ích kỷ... Ngày anh và người ấy sắp đính hôn, Ninh Tịnh bỏ dở chương trình Du Học quay trở về, phá tan mọi thứ, cướp lại từng thứ vốn thuộc về Cô... La Tấn nói cô đã hoàn toàn thay đổi, trở nên ích kỷ, thủ đoạn... đánh đổi cả thể xác và lòng tự trọng của mình chỉ để thõa mãn sự hẹp hòi của bản thân Anh nói... Cô cố ý mang đứa bé ra ép buộc Anh kết hôn, cố ý hủy hoại cuộc đời Anh... Anh nói.... Ngay cả bạn thân của mình mà cô cũng cảm thấy chướng mắt, tìm cách đoạt đi mọi thứ, từ chiếc bút người ấy tặng Anh, từ giải nhất cuộc thi Toán học toàn quốc, ngay cả Anh cũng là mục tiêu cho sự ích kỷ của Cô... Giờ là đứa bé, cũng trở thành vật hy sinh cho sự ngang ngược kiêu kỳ của Cô. Vậy Anh có nghe qua Ninh Tịnh gọi cô ta là "Bạn" bao giờ chưa? Hay Anh luôn chỉ biết trách cô đến bạn thân cũng lạnh nhạt? Vì sao Ninh Tịnh lại giật lấy cây bút có khắc chữ J mà anh nói là do Cô ta tặng Anh vứt đi? Vì đó là món quà sinh nhật Mẹ đã để lại cho cô. Cô đã mất bao lâu để gói món quà ấy lại đặt lên bàn cho Anh, nhưng chỉ cần cô ta tỏ vẻ e thẹn, Anh lại nghĩ rằng đó là của cô ta sao? La Tấn luôn nói cô cố ý giật giải Toán Học của cô ta, Nhưng Anh có biết, vì để được chuyển sang khoa Toán cùng Anh, một kẻ dốt toán như Cô đã phải cố gắng thế nào? Anh nói đúng, cô ích kỷ, cô thủ đoạn... Nhưng tất cả những gì cô làm là vì ai? Anh biết không? Chỉ có Anh mới nghĩ rằng đứa bé là vật hi sinh, với Cô bảo bối chính là món quà trời cao ban tặng. Ninh Tịnh đã từng lẳng lặng không nói để kẻ khác cướp mất đi từng thứ thuộc về mình ngay trước mắt. Ninh Tịnh cũng từng thử thay đổi chính mình, thử một lần giành lại anh, thử một lần sống thật với bản thân. Nhưng hóa ra mọi thứ đều hoàn toàn sai. Ngày cô nhìn thấy bọn họ âu yếm trên giường mình. Tâm cô thật sự đã chết. Bao nhiêu mộng tưởng hạnh phúc cũng hoàn toàn hóa thành hư vô... Để lại tờ ly hôn, rời đi... Ninh Tịnh & tiểu lưu manh nhà cô. ~~~ Ngoại Truyện 1: Nó tên Tiểu Lưu Manh Trên chuyến bay từ Anh quốc về Bắc Kinh. "Mẹ..." Một cô nhóc 3 tuổi, hai mắt to tròn, sóng mũi thanh tú thon gọn, đôi môi đỏ hồng chúm chím,ngồi trên ghế máy bay cạnh Ninh Tịnh. "Đừng gọi!" Ninh Tịnh cau mày, mắt vẫn hướng nhìn vào Laptop của mình, tay gõ liên tục. "Tiểu hồ ly..." Cô nhóc cong mỏ chu môi mếu máo. "Cạch cạch cạch..." Chả thèm quan tâm "Thế gian này người độc ác nhất..." Lại đổi giọng réo rắt hát ru: "... chính là Mẹ nga..." "Cạch cạch cạch..." "Trời ới! Người ta là mắc tè..." Hai tay bụm mặt hét toáng lên, kéo xệ hai má phúng phính xuống. "Cạch cạch cạch..." "Trời ới..." Hét toáng nhảy dựng dựng trên ghế: "Người ta là nhịn hết nổi rồi nga..." "Tự mà đi!" Cô đưa tay tháo bỏ dây an toàn cho cô nhóc, xong cũng xoay người làm tiếp việc đang dỡ dang. "Ầy... Ác quá mà!" Nhe răng chu mỏ chê trách, lắc lắc chiếc đầu nhỏ, leo lò tò tuột xuống ghế: "Hỏi sao đến giờ vẫn còn Ế nga..." Núp đầu chui luôn dưới chân cô để bò ra ngoài. "Cháu bé, con muốn đi đâu?" Cô tiếp viên nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Cô nhóc. Vừa thấy có người đến gần, Cô nhóc liền phủi phủi quần áo ngay ngắn, đứng thẳng tắp. "Cô xinh đẹp ơi, cực cưng muốn đi vệ sinh nga!" Nhe răng mỉm cười ngọt ngào "Woa... cháu ngoan quá, theo cô, cô dắt đi!" Cô tiếp viên xoa xoa lấy đầu cô nhóc, đưa cô nhóc đi: "Cháu tên gì vậy?" "Tiểu Khả Ái nga!" Lại chớp chớp đôi mắt to tròn mỉm cười ngọt ngào. "Đừng tin nó..." Người đáng ra phải im lặng ngồi làm việc, bỗng dưng lại lên tiếng chen ngang: "Nó tên Tiểu Lưu Manh!" "Mẹ............" Lại hét toáng lên nhảy dựng dựng đóng cửa phòng vệ sinh cái rầm, biến mất đâu luôn hình tượng đáng yêu khả ái gì gì đó vừa nãy. Cô tiếp viên chỉ còn biết mở miệng há hốc ra mà nhìn cánh cửa bị đóng xầm lại. ~~~ Ngoại Truyện 2: Chẳng qua là muốn xin tiền. "Mẹ ơi, Cha là cái gì?" Tiểu lưu manh 3 tuổi, chớp chớp đôi mắt to tròn giống Ninh Tịnh như đúc, ra vẻ cực kỳ cực kỳ thơ ngây. "Thích ăn cái gì? Thì là cái đó!" Ninh Tịnh vừa nằm xem tivi vừa trả lời bân quơ, Cô ít nói thế này, sao lại sinh ra đứa lạc loài thế kia cơ chứ? Nó định nói giúp luôn cả phần Cô à? "Thế... Bánh bích quy Anh quốc... cũng biết cho tiền à Mẹ?" Nhích nhích nhích mò mò đến gần Cô hơn: "Bạn con nói Cha cho tiền mua kem ăn nga!" "Mở tủ lạnh mà lấy!" Cực kỳ thờ ơ. "Nhưng mà người ta muốn được xếp hàng mua kem trong trường nga, rất là có cảm xúc hưng phấn..." Dựa hết cả thân hình tròn nùng nục lên người cô mà cọ. Ninh Tịnh ngoái đầu chau mày nhìn cô nhóc. "Xếp hàng mua xong kem sẽ chảy ra đầy tay, thè lưỡi ra liếm liếm tay nga..." Hai mắt sáng rỡ tả cho cô xem: "Rất có cảm giác làm con nít!" "Thế giờ là con quỷ à?" "Ay ya... người ta là thiên tài nga... là thiên tài ngôn ngữ đấy!" Chụm đôi tay nhỏ xíu nâng mặt lên đầy cao ngạo. "Là nói nhiều quá nên rành mà thôi!" Ninh Tịnh bĩu môi coi thường. "Người ta mới có 3 tuổi thôi, đã nói rành 3 ngôn ngữ rồi đó, nói rành rồi đó..." Chìa cả 2 bàn tay bé xíu ra đếm đếm. "3 tuổi à? Chìa 3 ngón tay ra xem?" Ninh Tịnh liếc mắt càng coi thường hơn Cô nhóc mặt liền cứng ngắc, 2 bàn tay cũng đơ luôn tại chỗ. "Chờ người ta một chút! Để người ta đếm nga!" Xòe mãi 2 bàn tay mà đếm hoài không xong. "Cái này gọi là thiên tài đấy?!" Ninh Tịnh gõ lên trán cô nhóc một cái, cô bật cười. "Mở tủ ra mà lấy tiền, 1 tờ thôi!" "Con biết một tờ... haha!" Lật đật chạy đi đến tủ mở ra. "Wow... cả đống cả đống tiền nga!" Hai mắt sáng rỡ. "Hay là cho người ta 1 đống tiền nhé tiểu hồ ly, không 1 tờ nữa, xin 1 đống có được hay không?" Ánh mắt sáng rực lấp lánh chói lọi nhìn cô chờ mong. "CÚT..." Cô vứt luôn cái gối thẳng vào người cái con nhóc lùn tè ranh ma kia. "Hừ! Keo kiệt bủn xỉn!" Ngoắc ngoắc mông hất mặt bỏ đi về phòng cất tiền. Cô biết ngay nó xin xong là trở mặt ngay mà, thứ gì chẳng hiểu nổi. Haizz.
Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu
Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu
Hoàn toàn 100% đều là thịt văn. 100% là cao H trọng khẩu.Có cung đình hầu tước, có dân dã thôn quê.Có hiện đại, cận đại và luôn cổ đại. Có thú thế cũng bao gồm luôn dị giới. Mời đón đọc! Uhm.... Thậm chí tác giả có thể viết theo yêu cầu khi bạn để lại bình luận.