Phương Khối Đích Lục Chỉ Miêu (1 Truyện)

Danh Sách Truyện

Tập Tội Giả: Thợ Săn Tội Phạm
Tập Tội Giả: Thợ Săn Tội Phạm
Dịch giả: Minh Hoàng Đôi thanh mai trúc mã Giang Khởi Vân cùng Ngu Quy Vãn từ nhỏ lớn lên trong khu tập thể của một gia đình cảnh sát. Một người hoạt bát lanh lợi, một người trầm tính hướng nội, hai người hai tính cách khác nhau, nhưng lại trở thành bạn thân của nhau. Khi mà tâm tư hai cô gái còn chưa đủ lớn, cuộc đời đã để họ cùng phải chịu những sóng gió to lớn. Cha họ - đều là những cảnh sát hình sự, đã hy sinh khi cùng điều tra về một vụ án. Vụ án giết người hàng loạt !! Biến cố quá lớn này, đã khiến cả hai có những lựa chọn khác nhau về định hướng cuộc sống tương lai. Giang Khởi Vân, người từ nhỏ đã sùng bái cha mình, quyết tâm trở thành một cảnh sát hình sự dũng cảm và không sợ hãi, bảo vệ luật pháp và công lý trong trái tim. Ngu Quy Vãn không thể thay đổi sự lựa chọn của Giang Khởi Vân, cô sang nước ngoài du học, cả hai cắt đứt liên lạc trong 10 năm. Trong mười năm qua, Giang Khởi Vân, người đã chiến đấu trên tiền tuyến với những tội phạm lớn, đã trở thành một cảnh sát hình sự xuất sắc. Và cô ấy nghĩ rằng, mười năm, là khoảng thời gian đủ để cô ấy quên đi những khoảnh khắc nhịp tim rung động. Nhưng không! Hình bóng thiếu nữ trong trí nhớ, bây giờ lột xác thành một cô gái trưởng thành, lần thứ hai xuất hiện trước mặt cô, nụ hôn thơ ngây trong ký ức thanh xuân bỗng trở nên rõ ràng và sâu sắc đến lạ. Nhưng điểm khác biệt là Ngu Quy Vãn từng thẹn thùng, nhút nhát, giờ lại trông xinh đẹp, tao nhã, dịu dàng, đối với bất kỳ ai đều có thể nở nụ cười. Càng đặc biệt hơn, Ngu Quy Vãn, người ban đầu kịch liệt phản đối cô gia nhập lực lượng cảnh sát, lại gia nhập lực lượng cảnh sát với tư cách là người lập hồ sơ tội phạm mới được thuê bởi văn phòng thành phố. Giang Khởi Vân nhìn chằm chằm vào cô gái đang cười cười nói nói, giơ tay nhấc chân cuốn hút người khác, mặt vô cảm nói :” Đã lâu không gặp.” Đối phương lại ở trước mặt toàn bộ lực lượng cảnh sát, thân mật khoác vai, ghé tai cô thì thầm trìu mến: “ A Vân, ta rất nhớ người “.