Nhật Lãng (4 Truyện)

Danh Sách Truyện

Mùa Lá Phong
Mùa Lá Phong
Tác giả:
"Châu Hiền, bởi vì trước đây chị không thể trông thấy, cho nên hiện tại em muốn nói với chị rằng, vài tháng trước em đã xóa đi hình xăm cũ. Thay vào đó là tên của chị và hình lá phong." "Chị biết không? Ý nghĩa của lá phong chính là sự sum vầy."
Đông Tây [Lam Ngôn]
Đông Tây [Lam Ngôn]
Tác giả:
Thể Loại: ngược luyến tàn tâm, tác giả mạnh dạn nhận vài xô máu chó, niên hạ công - tuổi tác chênh lệch 15 năm tròn...
Người Ở Nơi Ngực Trái
Người Ở Nơi Ngực Trái
Tác giả:
Nhân Vật: Hàn Tuyết x Trương Hàm Vận Hai mươi lần tham gia khảo sát, lần nào tiểu đội 111 cũng thất bại thảm hại. Liên tục giữ vững kỉ lục bét bảng nhiều nhất trong lịch sử trường Sĩ Quan Lục Quân. Ngày nhận được tin sẽ thay giáo quan huấn luyện, hơn nữa còn là giới tính nữ. Người trong đội ai cũng mừng vui đến không khép được miệng. Dẫu sao cả đại đội A tính ra chỉ có duy nhất một nữ nhân, đó là đứa ngốc Trương Hàm Vận. Nghe nói bối cảnh của giáo quan vô cùng hiển hách. Con nhà chính tông, ông nội từng là Phó tổng tham mưu trưởng Quân đội giải phóng, ông ngoại từng là Tư lệnh quân khu Bắc Kinh... Tới đây, ai cũng đủ để chung thắc mắc rằng với gia thế lớn như vậy, ấy thế nhưng tại sao nàng lại đồng ý tiếp nhận dìu dắt một tiểu đội gần như đã bị liệt vào mức tàn phế? Chỉ có điều thời gian qua đi, quần chúng xung quanh đều nhận ra sự ưu ái của nàng... Phân cảnh thứ nhất - gặp mặt: "Hàn giáo quan, thực xin lỗi vì đã đến trễ." "Cô biết nguyên tắc là gì rồi chứ?" "Tiểu đội chúng tôi không có nguyên tắc." Đám nam nhân phía sau nín cười. Phân cảnh thứ hai - nói xấu: "Nữ nhân mặt than ấy đúng là bức chết lão nương rồi." Cùng đồng đội nhỏ giọng xì xầm, nào ngờ đến khi nhận ra... người xung quanh đã im lặng từ bao giờ. Nhiều phân cảnh về sau: "Hàn giáo quan, tôi thực sự đánh không lại cô." "Đánh không lại cũng phải đánh." "Hàn giáo quan, cô thực quá quắt." "Cơ thể tôi cũng chưa quắt chỗ nào." "Hàn giáo quan, bức ảnh này sao lại ở chỗ cô?" "Quên rồi ư? Người đòi chụp nó chính là cô." "Hàn Tuyết, em yêu chị." "Trương Hàm Vận, nếu em không mau chóng an toàn lăn về, tôi nhất định sẽ không nói mình yêu em." Về sau nữa, còn xuất hiện rất nhiều chuyện cũ... Bóng hình cũ, kỉ niệm cũ, giọng nói cũ. Tất thảy theo năm tháng đều đã trở thành Người Ở Nơi Ngực Trái. Đôi dòng tâm sự: Một chiếc hố sâu vạn trượng chẳng biết bao giờ mới hoàn tất. Nhưng có trách, xin hãy trách sự u mê thiếu giá đối với cặp tỷ muội "Không cần biết chị tuổi gì, em thuộc về chị" của bạn tác giả =)))) Bối cảnh truyện và một số nhân vật đều là giả tưởng. Thỉnh đừng đáp đá vì tác giả còn ở với bố mẹ nên chưa có nhu cầu xây nhà. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Cảm ơn và yêu tất cả mọi người ❤
Bảo Hộ Hôn Thê
Bảo Hộ Hôn Thê
Tác giả:
• Ngự tỷ rắn rết VS Nữ đặc công sở hữu chỉ số EQ âm vô cực. • Hắc - Bạch đạo trộn lẫn. Câu chuyện bắt nguồn từ một cái hôn ước kì lạ nhiều năm về trước… Ngô trưởng lão xuất thân bộ đội đặc chủng, trong một lần đi làm nhiệm vụ, với tình thương nồng nàn dành cho nhân dân, bởi vậy đã phất tay chi lao cứu sống một lão ông họ Tần… Lão Tần sau khi khỏe lại, việc đầu tiên chính là làm lễ bái phỏng huynh đệ. Việc thứ hai là lạnh mặt nghiêm túc nói: “Lão Ngô, ta cho người cảm tạ huynh bằng tiền bạc, huynh không nhận. Nay ta nghe nói con dâu huynh đang mang thai, vừa vặn ta cũng có một tiểu chất nữ năm nay tròn hai tuổi. Chi bằng… Huynh đệ chúng ta lập một cái hôn ước cho tụi nhỏ? Ta bằng lòng đem cháu gái mình gả cho cháu nội huynh.” Ngô lão ông sau khi nghe xong, ngẫm rất lâu mới trả lời: “Nhưng cháu nội ta vẫn chưa biết là trai hay gái… Ngộ nhỡ là con gái thì sao?” Tần lão ông cảm khái đáp: “Cho dù là cháu gái cũng không thành vấn đề. Lão Ngô, huynh cứu ta một mạng, toàn bộ Tần gia đều xem huynh như ân nhân. Cháu trai cháu gái của ta sau này đối với Ngô gia huynh… chính là một lòng tôn kính.” Ai ui, nào ngờ nghiệt duyên thực sự bắt đầu từ đó… Chín tháng mười ngày trôi qua, Ngô lão ông mắt tròn mắt dẹt nhìn cháu gái còn đỏ hỏn nằm trong lòng mình khóc oe oe… “Tiểu Ngôn a tiểu Ngôn, ông nội không ngờ con thật sự là con gái… Như vậy đành phải chờ khi con lớn, để tụi nhỏ các con tự giải quyết mọi chuyện đi ha…”