Mặc Bảo Phi Bảo (6 Truyện)

Danh Sách Truyện

Giang Nam Lão
Giang Nam Lão
Mọi chuyện bắt đầu từ ngày mà họ gặp nhau vào ngày tế tổ của gia tộc. Nếu luận về bối cảnh gia tộc thì cô phải gọi anh một tiếng anh.Vào năm ấy cô gái nhỏ mười mấy tuổi lần đầu đến Giang Nam, đứng dưới tán cây cổ thụ bên bức tường xám giữa một trời mưa bụi, xung quanh một mảnh vắng vẻ đìu hiu không có lấy nửa bóng người. Cô bỗng cảm thấy thiếu mất thứ gì đó, trong lòng dâng lên cảm giác thất vọng không nói thành lời. Cô không biết, giống như Giang Nam năm này qua năm khác chờ bầy chim nhạn từ phương Bắc bay về, mỗi ngày trôi qua anh vẫn luôn lặng lẽ chờ cô. "Người đời ca tụng hết thảy những gì thuộc về Giang Nam đều rất đẹp, một lần đặt chân chỉ muốn ở lại mãi." Em không về, vậy tôi cũng sẽ chẳng già đi. __ Nhân vật chính: Thẩm Sách x Thẩm Chiêu Chiêu. Thể loại: hiện đại - ngôn tình (sẽ có đan xen số ít chương cổ đại kể về kiếp trước của hai người) Thuộc hệ liệt: Trọn đời trọn kiếp (Trước đó đã có Trọn đời trọn kiếp, Cốt cách mỹ nhân, Đen trắng)
Đường Về
Đường Về
Khi tôi đứng ở trạm xăng đã gặp lại tình đầu của mình sau tám, chín năm. Thấy anh bước ra từ siêu thị, tôi liền hỏi anh có còn nhớ tôi không? Tay anh cầm chai nước suối, nhìn tôi bình tĩnh trả lời:"Dù em có hóa thành tro tôi vẫn nhớ" Có một câu hát như thế này: “Hẹn ước kiếp này, thiếu nhau một lần gặp lại, từ nay về sau, vết thương không thể lành lặn như lúc đầu”.
Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân
Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân
Năm Quang Tự thứ ba mươi, nhà họ Thẩm bị kẻ gian hãm hại, Thẩm Hề là người sống sót duy nhất sau thảm án diệt môn. Sau nhiều năm trốn chui trốn lủi, nhờ được cậu ba nhà họ Phó cứu giúp, cô rời khỏi Trung Quốc và bắt đầu những năm tháng cần mẫn học y trên đất Mỹ. Cậu ba Phó Đồng Văn vốn phong lưu nổi tiếng kinh thành, có thể vì một nụ cười của người đẹp mà vung tiền không tiếc. Nhưng có ai ngờ ẩn sau dáng vẻ tùy tiện phóng túng ấy lại là một trái tim ngập tràn nhiệt huyết, luôn đau đớn khôn nguôi trước cảnh nước mất nhà tan. Anh và cô cách biệt muôn trùng khơi, sợi dây liên lạc mong manh duy nhất chỉ là những bức thư viết vội. Thế rồi khi một lần nữa hội ngộ nơi xứ người, trong những tháng ngày lênh đênh trên biển trở về với tổ quốc, giữa họ lại bất chợt nảy nở một tình yêu chân thành, tha thiết. Song vào thời khắc con tàu cập bến, thứ chờ đợi họ phía trước là bão tố làm rung chuyển thời đại, là mối thù gia tộc tưởng như đã ngủ yên. Lúc ấy, đôi bàn tay đang nắm chặt liệu có vì thù hận mà buông lơi? Tình yêu và lý tưởng của họ liệu có thể vượt qua cơn sóng dữ? * Yêu em từ thuở mới quen, tình dài sánh ngang trời đất * Tôi có thể bảo vệ cô ấy đêm nay, thì có thể bảo vệ cô ấy cả đời
Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)
Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)
Độ dài: chưa rõ Chuyển ngữ: TVNT Biên tập: Iris Giới thiệu: Kinh thành về đêm, bách tính dưới đèn. “Anh ta nói, ta đến đây vì núi, vì biển, vì để lấy lại từng tấc đất của Hoa Hạ ta.” Kể từ ngày đó, họ Tạ mất đi một Tạ Vụ Thanh và thế gian có thêm một Tạ Sơn Hải. Nhân vật chính: Hà Vị, Tạ Vụ Thanh
Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)
Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)
Tên gốc: 一生一世 (Nhất sinh nhất thế) Edit:Nguyệt Sắc Mexico: 6 đại gia tộc hắc bang cùng khống chế 3200 km đường biên giới giáp với Mĩ. Mà tại Trung Quốc: tổng chiều dài biên giới lục địa là 2,2 vạn km, đường biên giới ven biển là 1,8 vạn km, giáp với 15 quốc gia. Như vậy, chúng ta vốn phải sống bình an vô sự, đúng không? Trình Mục Dương. Cái tên này đối với hắc bang Nga mà nói, cũng chính là “Trung Quốc.” Đối với những người Trung Quốc vất vả kiếm tiền ở vùng biên giới chết chóc của nước Nga mà nói, chính là “chúa cứu thế”. Mà trong mắt cộng đồng gia tộc nắm trong tay đường biên giới Trung Quốc lâu dài, người này, chính là người đứng đầu “Quân hỏa thương nhân” (buôn bán vũ khí) Hoa kiều (người gốc Trung Quốc). Duy chỉ có với cô mà nói Hắn chính là người khi cười lên thì giống một con mèo Ba Tư, hoặc giống một con cáo. Là một người đàn ông xinh đẹp hỗn huyết.
Cốt Cách Mỹ Nhân
Cốt Cách Mỹ Nhân
Sảnh đến và đi, sân bay. Có người kéo hành lý, có người lại dắt theo con nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thuỷ tinh mười mấy mét hắt xuống mặt sàn, vô số những bóng người loang lổ lướt đi dưới nắng. Châu Sinh Thần chỉ mang theo duy nhất máy tính xách tay của mình, không có hành lý nào khác, bước nhanh tới cửa đăng ký, trong đầu anh vẫn là những số liệu thực nghiệm, thống kê dài dằng dặc, rất nhanh chóng thông qua xử lý của đại não, loại bỏ, chỉ giữ lại những thông số hữu dụng... Bỗng nhiên có người từ đằng sau, giữ lấy cánh tay anh, khiến anh bị bất ngờ "Làm ơn chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh." Anh chau mày, dừng bước, bất giác quay đầu lại nhìn. Đó lại là... một cô gái trẻ. Cô vận một chiếc quần dài màu xanh thẫm, đi chân trần, nắm chặt lấy cánh tay anh, ngực phập phồng, tựa hồ cô ý thức được rằng hành động của mình quá đường đột, lúc anh quay đầu lại, liền luống cuống buông ra: "Làm ơn chờ một chút, tôi đang kiểm tra ở cửa an ninh, còn phải quay lại làm nốt thủ tục nữa. Làm ơn đợi tôi, tôi chỉ muốn nói với anh vài câu thôi...". Phía sau bốn nhân viên của sân bay đang chạy tới... hoàn toàn chứng thực lời của cô gái. Cô gái này chạy ra đây từ cửa an ninh? Chỉ vì muốn giữ anh lại, nghe cô ấy nói mấy câu? Châu Sinh Thần nghi hoặc nhìn cô gái. Đôi mắt đen láy lấp lánh kia dường như nhìn thấu mọi sự, lặng lẽ rơi vào trong mắt cô. Cô dè dặt nhìn anh, chỉ sợ anh cự tuyệt, sợ anh thực sự cự tuyệt. Khi ấy, họ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa... Cô nghe thấy tiếng tim mình đập chậm, thật chậm, chậm vô cùng, dường như chỉ cần anh cất tiếng cự tuyệt thôi, ngay lập tức nó sẽ ngừng đập. Em biết anh, anh có hay không? Châu Sinh Thần, ngàn vạn lần xin đừng từ chối em. Ngàn vạn lần, xin đừng từ chối em.