Tên Hán Việt: 【 trọng sinh 】 Phạn tam gia tiểu kiều phu
“Tôi thích anh, lại chán ghét bị chính mình bị anh thích.”
Kiếp trước, trong lòng Lục Dặc đã có một người "đã chết". Lửa lớn bốc cháy lên tới thời điểm, hắn cầm trong tay cây đao để ở trước ngực Phạn Duật : "Là anh nợ anh ấy, tôi chỉ là muốn thay anh ấy báo thù."
Tay cậu hơi run, nhưng không trật một tấc. Phạn Duật dùng chút hơi thở cuối cùng bảo vệ cậu, liều mạng đem cậu đẩy ra lửa lớn. Phạn Duật sợ chết? Sợ, anh sợ sau khi mình chết, không ai che chở cho Lục Dặc, Lục Dặc sẽ bị người khác khi dễ. Mắt thấy biệt thự sắp sập, ánh lửa hừng hực bao phủ ở một mảnh âm u, tâm trí Lục Dặc rỗng tuếch.
Kiếp sau được trọng sinh, trong lòng Lục Dặc chỉ có Phạn Duật, không cần nghĩ ngợi đem đầu Phạn Duật ôm chặt trong ngực, vui vẻ gọi: "Anh Phạn ~, Phạn gia ~, Tam gia ~"
Nghe tiếng, con ngươi Phạn Duật trầm đi mấy phần, giọng đè nén trả lời cậu: "Sao?"