Nhiều năm về trước, trên khán đài không ánh đèn ở sân vận động của Học viện Mỹ thuật Diệp Thành này, có người đã cùng Đường Kiều Sở ngắm sao đêm.
“Em nhớ “ Mona Lisa”, “Sao đêm”, “Tiếng thét”, …em nhớ “thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai”, “nhưng em có nhớ thế kỷ nào dùng đồng tiền nào không?” dưới bầu trời đầy sao người ấy đã hỏi cô như vậy.
Lúc ấy, cô tin rằng thế giới là do đồng tiền tạo nên, cô cho rằng muốn có hạnh phúc thì nhất định phải trở nên quyền quý, bất luận là phải trả giá ra sao.
Nhưng những lời đó đã làm cô bắt đầu hoài nghi có phải hoàng thành bằng vàng kiên cố vả chăng cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi .
Cho nên lúc đó cô tự bật cười, sau đó vừa lau nước mắt vừa nói với Tề Tần:
“em nói đúng, chị không cần một tỉ nữa– –” “Chị cần một bức họa”
Tề Tần quả thật đã đến cánh đồng tuyết, thân hình dần vùi trong tuyết lạnh, cô đã nhớ đến Đường Kiều Sở, dường như nhớ đến cả cây hoa nở, một đêm trời gió, một vầng trăng đầy, và một bầu trời lấp lánh những ánh sao mà vĩnh viễn cô cũng không bao giờ chạm đến được.
Sau đó cô chợt nghĩ, tại sao mình không kịp nói với chị ấy rằng: “Chị là ước mơ của em.”
Đã từng có người thắp lên cho tôi một ngọn đèn, để tôi mở ra một cánh cửa.
Đã biết rõ rằng vẻ xinh đẹp kiều diễm kia không thể thuộc về mình, mà vẫn chạy đến bên người ấy.
Thuở ban đầu của cô họa sĩ nhỏ bị chứng sợ xã hội và cô tiểu thư con nhà giàu sang, hai người cách nhau 2 tuổi, từ quen nhau trên mạng cho đến làm bạn với nhau ngoài đời thực, cùng học tại học viện mỹ thuật đến khi tốt nghiệp. (Phần này tập trung ở chương 5 Người Chịu Tội Thay. Khúc ngoặt.)
Gỡ vướng: Cô tiểu thư giàu do sự ảnh hưởng của gia đình, trước khi gặp họa sĩ đã từng có bạn trai, nhưng không thấy có cảm giác, không có thật sự yêu. Sau đó dù nhận ra tình cảm của mình nhưng vẫn vì lợi ích và biết rõ là người đồng tính mà hợp tác đóng giả tình nhân với người khác, nhưng mà từ đầu đến cuối cô chỉ rung động thật sự với cô họa sĩ nhỏ mà thôi.
Dự thu: “Thời vũ”
Ở công ty, Phương Tri Vũ từ lâu đã để ý một người, cô ấy của khoa Kinh doanh tên là Kiết Tiêu, nghe nói nửa năm trước vì đàn ông mà đập đầu tự tử, bị mất trí nhớ rồi.
Đêm liên hoan tối đó, Phương Tri Vũ gặp Kiết Tiêu một mình lên sân thượng, sợ cô ấy nghĩ quẩn nên đi theo và kịp cứu cô ấy.
Không ngờ đối phương phản ứng mãnh liệt: "Tự tử, nhảy lầu, lại vì đàn ông. Không đời nào, kiếp sau cũng không đời nào tôi làm vậy."
“Tại sao lại không?”
“Vì tôi chỉ thích con gái thôi!”
Đời người vô thường, hãy cứ vui đi.
Nội dung đăng ký: Trưởng thành, học đường.
Từ khóa tìm kiếm: nhân vật chính: Đường Kiều Sở, Tề Tần.
Câu giới thiệu ngắn gọn: Không có đồng tiền nào có thể là vĩnh viễn, nhưng bạch nguyệt quang thì có thể.
Lập chí: yêu thứ mà bạn yêu, giữ kỷ thứ mà bạn nên giữ.